Đây không phải là một bài viết về công nghệ, mà là một dạng bài viết ... cổ vũ tinh thần? =)). Bài này được mình kéo lại từ blog cũ, mấy năm rồi, tự nhiên thấy nó cũng đúng với thời điểm hiện nay. Đặc biệt là với một cậu người Châu Á làm việc với các bạn Châu Âu như mình.
Chuyện kể là một ngày như mọi ngày, mình đang lang thang trên mạng thì mình thấy đứa bạn mình đăng một câu. Một câu làm mình cứ băn khoăn mãi.
“Mối quan hệ đang biến thành một cuộc đấu trí”.
Có lẽ do chúng mình lớn rồi.
Chúng mình đang chuyển mình vào thế giới người lớn, dần không được nói điều này điều kia, làm bất cứ điều gì đều phải thận trọng vì sợ mình sẽ lại thiệt thòi. Thú thật thì mình cũng thế. Dù mình không muốn đấu trí với bất cứ ai, mình chỉ muốn dùng trái tim yêu thương họ tới khi không thể nữa. Chắc do mình quá nhỏ bé giữa cuộc đời, nên ước mơ của mình cũng chỉ nhỏ nhặt như thế.
Chuyện mình đi làm ở công ty A, khoảng thời gian đó mình không vui chút nào. Cũng không trách các bạn được. Vì đợt dịch, mọi người cũng chẳng gặp nhau, công việc thì ít, rào cản ngôn ngữ nhiều. Mình còn nhớ như in có một lần team leader còn bảo mình là: Hôm nay bọn tao sẽ họp bằng tiếng X cho tiện bàn luận, mày ở lại nghe cũng được, không thì đi làm việc khác. Lúc đó mình bị hớ, xong đành nói ok, và rồi cố tìm việc để làm. Vì cũng không có ai giao việc cụ thể, ngày nào mình cũng hỏi mọi người xem giúp được gì không? Mọi người toàn bảo không cần. Mình cứ vật và vật vờ như vậy một thời gian. Khi đó mình có nghĩ, làm việc kiểu phải đấu tranh thế này khiến mình mệt mỏi quá.
Lúc bị thông báo nghỉ việc, mình buồn. Nhưng mình không trách mọi người. Mình viết một bức thư cảm ơn mọi người. Mình cảm thấy mình đã học được rất nhiều thứ: học cách độc lập, học cách yêu thương, học cách trân trọng, học cách tha thứ và học cách buông bỏ.
Lúc mình chia sẻ chuyện của mình cho bạn mình, bạn mình đa phần nói là: Thôi, cố lên. Vào công ty khác tốt hơn. Mình đồng ý với các bạn. Rồi mình lao vào học, mình học các khóa trên Pluralsight, Udemy, Linkedin course, etc. Mình học quên ăn, quên ngủ. Mình lập lại những gì mình thường làm khi mình cảm thấy thất bại. Tập trung hết sức đạt được điều mình muốn. Bây giờ mình nghĩ lại, hình như lúc đó mình cảm thấy sự hằn học, đôi khi cả hận thù đầy rẫy. Thậm chí khi đó mình còn chẳng ý thức được mình đang ghét bỏ hay thù hằn người ta. Giống như: “phải đẹp cho nó hối hận”, “phải giàu cho chúng nó sợ”, “phải làm điều này điều kia cho nó hối tiếc”. Rồi đôi khi là: “nó bỏ bạn là nó ngu”, “Nó bỏ bạn là nó mất đi một người bạn tốt”, “mình cho đi mãi chẳng nhận được gì?”.
Mình lớn lên trong sự tranh đua và hay hờn ghét. Nhưng mình rất may mắn là mình gặp những con người tốt bụng. Họ làm cho sự tranh đua và hờn ghét của mình bớt dần. Điều tồi tệ gì trong cuộc sống của mình đều do mình tự trải nghiệm. Mình cũng dần hiểu được chuyện mình không thích người khác không đồng nghĩa với họ xấu.
Dạo này mình thấy mình “quê quê” đi nhiều. Mình không còn đâm đầu vào học nữa. Mình bắt đầu dành thời gian để viết, để đọc. Đôi khi chẳng làm gì, chỉ đi lại quanh khu. Hôm qua bên này thông báo mở cửa lại. Mình rất vui. Mình muốn về nông thôn nơi đây. Ở nơi này mình cảm giác cuộc sống rất chậm. Mình thích nó. Mình thích cái thời đại tự tay mình chầm chậm làm mọi thứ. Giống như những buổi chiều mùa hạ, rủ nhau ra ven sông, ngồi bệt trên cát hay trên cầu, nghe gió thổi và trò chuyện không đầu không cuối. Hay như những buổi rảnh rang, cùng ai đó đi xem một vở diễn, đi bảo tàng hoặc art gallery nào đó; rồi mua bia ra ven sông ngồi đến chiều tàn; sau đó về nhà, nấu cho nhau ăn những món ngon và cùng thưởng thức. Hoặc những buổi cùng uống say quên đời, sáng dậy, đứa pha cà phê, đứa làm đồ ăn sáng, nghe nhạc hoặc radio rồi trò chuyện cùng nhau.
Đừng sợ, cứ hồn nhiên rồi sẽ lại bình yên.
Bác Trịnh đã nói vậy mà.
Somewhere, xx-xx-2021
Rice